Vẫn cái ngữ điệu ấy của em kèm theo tiếng cười khúc khích, điều đáng nói là nó y sì đúc cách đây gần 07 năm. Có ai đó nói rằng, khi thời gian dần trôi thì dù những điều đẹp đẽ nhất cũng sẽ dần phai mờ thậm chí biến mất. Nhưng tôi cũng nói rằng, trí nhớ con người kì diệu ở chỗ, chỉ cần thoáng có một điểm chạm nào đó với ký ức thì tất cả những điều tươi đẹp đó sẽ lại trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết; dù chỉ là một mùi hương, một hơi thở.

Những ngày sau này, tôi và em thỉnh thoảng có gặp nhau, nhưng giữa chúng tôi luôn có một quy luật ngầm là không nhắc những kỷ niệm quá khứ. Chắc có lẽ có nhắc thì mọi thứ cũng không còn quay trở lại như cũ; Chắc có lẽ có nhắc thì lại sợ quên mất phút giây gặp nhau hiện tại quý báu; Vậy mà, kỷ niệm dường như cứ bám riết người ta, như một mùi hương bắt gặp trong gió, cố đưa mũi lên để hít, nhưng xong nó cũng biến mất theo gió luôn.

Tôi và em cũng không còn những cuộc gọi đêm, không còn những món quà gửi từ phương xa, không còn những tíu tít hỏi thăm trên facebook và thậm chí dường như cũng không thèm like facebook của nhau.

Nè, anh nói nè, anh chưa bao giờ quên em. Anh chưa bao giờ quên những gì đã xảy ra.

Chỉ là khi chúng ta lớn lên, cái cảm giác xa lạ với những gì diễn ra xung quanh em làm anh thấy anh như kẻ xa lạ trong cuộc đời em.

Chỉ là chính anh cũng bận bịu với cuộc sống của mình đến mức đã bỏ lỡ những cột mốc quan trọng trong cuộc đời em. Anh xin lỗi vì điều đó.

Chỉ là cuộc đời này, chúng ta đã chung chuyến xe, anh phải xuống xe rồi, xong anh rất hối hận vì điều đó. Cố chạy theo chuyến xe đó nhưng rồi cũng chạy không kịp.

Anh đều lặng lẽ quan sát cuộc sống của em, có thấy hết mọi thứ. Chỉ là một người quá cảm xúc lẫn quá ảo tưởng rằng sẽ được trở lại như lúc xưa. Nhưng anh vẫn ở đó, khi nào em cần. Anh sẽ vẫn ở đó. Nha.

6 Comments

  1. thầy viết lách giàu cảm xúc , sao thầy hk viết một cuốn sách gui đến bạn thầy để bạn thầy hiểu thầy hơn

    Like

Leave a comment

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.